Nếu mẹ có con, mẹ sẽ gọi con là Tím. Cái tên hơi “quê” phải không ? Nhưng đó là cái tên đầu tiên mẹ nghĩ ra khi đến tuổi biết khát khao làm mẹ… như bao người mẹ…
Con yêu…
Nếu mẹ không bao giờ có con, thì con vẫn hiện diện trong từng gương mặt, ánh mắt, nụ cười… của những đứa trẻ quanh đây… mà mẹ cũng sẽ yêu thương tất cả… như mẹ yêu con…
Bên cạnh những người bạn thân thiết mang hình người giống nó, còn có những bạn mà nó thường gọi thân mật là “bạn đời của tui”.
Bạn “đau đầu”. Bạn này tính tình khó chịu kinh khủng. Hở tí là làm khó dễ nó, làm nó ăn không ngon, ngủ không yên. Ngày xưa, nó xem bạn như kẻ thù không đội trời chung. Khi đó bạn cực kỳ hung dữ khi hành hạ nó. Ngày nay, được nó gọi là “bạn”, được chăm sóc, theo dõi, yêu chìu,… bạn đã có phần thuần tính hơn và nhẹ nhàng hơn với nó.
Bạn “nhạc”. Nó yêu bạn này nhất. Bạn ru nó ngủ đêm khuya, thức nó dậy buổi sớm, bạn thì thầm vào tai nó những lời ngọt ngào, bạn làm dịu tính nóng của nó,… Bạn hứa sẽ bên cạnh nó suốt đời…
Bạn “net”. Bạn này tiêu tốn thời gian của nó. Bạn hay dụ dỗ nó bằng nhiều trò hấp dẫn. Bạn muốn nó vui, bạn giới thiệu thêm cho nó những người bạn, bạn giúp nó giữ liên lạc với mọi người, bạn hỗ trợ sở thích viết lách của nó… Nhưng nó hay tự nhắc mình và nhắc luôn bạn “net” : đừng sống “ảo” ! Cuộc đời thực, đẹp biết bao !
Bạn “thiên nhiên”. Cây cỏ, trời đất, không khí, tia nắng, giọt mưa… Bạn luôn chào đón khi nó mở lòng đón nhận…
Mỗi khi nghĩ mình còn bao người bạn, nó lại vui vẻ mỉm cười !
Nó chưa hẳn là già mà đã bắt đầu hay quên. Có khi “đùng một cái” nó quên mất tiêu cái mật mã tài khoản, hay đang định nói tiếp ý gì đó thì lại quên, làm đám bạn bực bội vì tưởng nó giấu thông tin. Người ta gọi đó là bệnh “mất trí nhớ tạm thời” và đã là bệnh thì phải tìm thuốc chữa. Với nó, thuốc là giấy trắng và cây bút.
Mỗi ngày nó viết rất nhiều : công việc đang làm, những lời nó tự dặn mình, những dự định,… Nó có thể viết khi đang ngồi ăn phở, uống cà phê ở quán, khi sếp giao việc… Nhìn trời nhìn đất nhớ đến kỷ niệm gì đó, nó cũng lôi giấy ra viết. Khi đang chạy xe trên đường thì không viết được, nó bèn ghi nhớ một từ khóa hay một hình ảnh ấn tượng gì đấy để giúp “phăng” tiếp ra toàn bộ nội dung cần nhớ.
Nó rất sợ mất ký ức. Nó quyết tâm viết thật nhiều về cuộc sống mà nó đã và đang được trải qua. Để khi không nhớ được nữa thì nó đọc lại… Và để nhắn với đời “Forget me not !”
33 tuổi, trẻ trung, đẹp trai, sức khỏe tốt, nổi tiếng, có nụ cười quyến rũ…
áp lực cuộc sống, mất ngủ thời gian dài, trầm cảm,…
treo cổ tự sát, để lại người cha bệnh nan y, người mẹ đau khổ…
Tin 2 :
28 tuổi, ung thư xoang hàm, phải gác lại những ước mơ tuổi trẻ để điều trị, di chứng hư mắt phải, mặt biến dạng,…
kinh tế gia đình khó khăn, đi làm, tham gia hoạt động xã hội…
triết lý sống “… cuộc đời mỗi người là một trận đấu bóng… mình đã chơi hết hiệp một và đang đá hiệp hai… nghĩa là mình vẫn còn sống !… phải sống sôi nổi, hết mình, trân trọng từng phút giây còn trên sân cỏ…”
Ngày xửa ngày xưa có một nàng không phải công chúa nhưng cũng xinh xắn, dễ nhìn. Năm đến tuổi biết liếc các chàng, nàng nuôi ý tưởng chọn cho mình một “hoàng tử bạch mã”.
Chàng phải cao hơn nàng. Điều kiện này dễ đạt, vì nàng chỉ cao có chừng một mét năm mươi mấy.
Chàng phải giỏi hơn nàng. Cái này cũng không quá khó, vì nàng xếp loại “khá trừ”. Thi cử cũng rớt lai rai.
Chàng phải giàu hơn nàng. Cũng không ngoài tầm với, vì nhà nàng rất “bình dân”.
Chàng phải biết ga-lăng, dịu dàng, tâm lý với phụ nữ, phải yêu thể thao, mê du lịch, thích nhạc (nàng đàn), đọc sách (nàng chọn), nghe thơ (nàng sáng tác)…
Cứ ngỡ với chừng đó điều kiện, hẳn là nàng phải “mò kim đáy bể”.
Không, nàng đã tìm thấy hoàng tử nhưng chuyện của nàng không có câu “hai người sống hạnh phúc bên nhau đến răng long đầu bạc”.
Nàng không đủ điều kiện giữ chàng thoát khỏi một “rừng” các cô gái chỉ ngưỡng mộ người “đẹp mã”…