Có lẽ chẳng ai thích chọn con đường có quá nhiều rủi ro…
Nếu đã nhìn thấy biển báo “nguy hiểm” mà cứ xông vào thì đúng thật là “điên”,
nhưng đường đời thì không có biển báo…
Tuy vậy,
rủi ro là điều tất yếu trong những chuyến phiêu lưu…
rủi ro thử thách lòng can đảm…
rủi ro kích thích sự sáng tạo…
rủi ro giúp bộc lộ khả năng…
đối diện rủi ro ta biết mình tồn tại…
Advertisements
hôm nay tình cờ gặp lại blog của bạn….
nhớ… 1 thời tôi vẫn thường đọc ở Yahoo…
cùng suy ngẫm về 1 điều trong cuộc sống .. nhưng bạn biết cách diễn tả rất hay.. súc tích ..nên …tôi hay vào blog của bạn ..
xin cảm ơn bạn…
73
37
…
cộng lại cùng = 10
🙂 già rồi nhỉ…
Có một thời như thế
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười đã khóc những không đâu
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già .
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
11-1984
(Xuân Quỳnh)
….
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
….
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
…….
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
…
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa…
hihi… không phải là “mấy sợi bạc”, mà là “cả chùm tóc bạc”…
vậy là phải đi tìm chỗ nhổ tóc bạc thay vì chỗ duỗi tóc rùi …
😀
dù là bạc nhưng “có còn hơn không…” 🙂
hôm qua tới nay…
tôi cóp thơ “múa minh hoạ” cho bạn …
quá chừng luôn …
🙂
cảm ơn bạn đã đọc từng trang viết… “múa minh họa” rất phù hợp nội dung… 🙂
Khát vọng
Hãy sống như đời sống để biết yêu nguồn cội.
Hãy sống như đời núi để biết yêu tầm cao.
Hãy sống như biển trào như biển trào để thấy bờ biển rộng.
Hãy sống và ước vọng để thấy đời mênh mông.
Và sao không là gió là mây để thấy trời bao la.
Và sao không là phù sa dâng mỡ màu cho hoa.
Sao không là bài ca của tình yêu đôi lứa.
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư.
Và sao không là bão là giông là ánh lửa đêm đông.
Và sao không là hạt giống xanh đất mẹ bao dung.
Sao không là đàn chim gọi bình minh thức giấc.
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư.
bài hát này Nhóm 5 dòng kẻ hát hay nè bạn….
hihi…bài này khi giọng tui còn tốt, tui ca hay lắm nè… 😉
vậy giờ bị sao .. mà ko tốt … hihi
rè rùi à? 😦
hihi…lên điệp khúc hổng nổi…hihi..
Đúng là trong cuộc sống, phải chấp nhận “rủi ro” Cô ơi …
aidza…. dung nan nhe em… roi se den mot ngay… hanh phuc… 🙂
Hi vọng, hi vọng … Cô ơi
“hy vọng” có một chữ “i” rất dài, em ơi….. 🙂
một chữ Y…
eo,vay co goi la bac si hay bac sy?
cô thường dùng “bác sỹ”
tuy nhiên việc bàn về chữ “i dài” trong từ “hy vọng” của cô và bạn này thì còn có nghĩa bóng nữa em ah…